Tổng hợp những câu trong Kinh Thánh răn dạy về hôn nhân
I Cô-rinh-tô 7:1-9 (Về sự cưới gả) "1 Luận đến các điều hỏi trong thơ anh em, tôi tưởng rằng đàn-ông không đụng đến đàn-bà là hay hơn. 2 Song, cho được tránh khỏi mọi sự dâm-dục, thì mỗi người đàn-ông phải có vợ, mỗi người đàn-bà phải có chồng. 3 Chồng phải làm hết bổn-phận đối với vợ, và vợ đối với chồng cũng vậy. 4 Vợ không có quyền tự-chủ về thân mình, bèn là chồng; chồng cũng vậy, không có quyền tự-chủ về thân mình, bèn là vợ. 5 Đừng từ-chối nhau, trừ ra khi hai bên ưng-thuận tạm-thời, để chuyên việc cầu nguyện; rồi trở lại hiệp cùng nhau, kẻo quỉ Sa-tan thừa khi anh em không thìn mình mà cám-dỗ chăng. 6 Ấy đó là sự tôi thuận cho phép, chớ chẳng phải sự tôi truyền-biểu. 7 Tôi muốn mọi người đều được giống như tôi; song mỗi người đã được ban riêng cho mình bởi Đức Chúa Trời, người nầy thể nầy, kẻ kia thể khác. 8 Vậy, tôi nói với những kẻ chưa cưới gả, và kẻ góa-bụa rằng ở được như tôi thì hơn. 9 Song nếu họ chẳng thìn mình được, thì hãy cưới gả; vì thà cưới gả còn hơn để cho lửa tình un-đốt."I Cô-rinh-tô 7:10-24 (Về đạo vợ chồng) "10 Về những kẻ đã cưới gả rồi, thì tôi, nhưng chẳng phải tôi, bèn là Chúa, truyền rằng vợ không nên lìa-bỏ chồng, 11 (ví bằng đã phân-rẽ nhau, thì nên ở vậy đừng lấy chồng khác; hay là phải lại hòa-thuận với chồng mình), còn chồng cũng không nên để vợ. 12 Đến như những kẻ khác, chẳng phải Chúa, song là chính tôi bảo họ rằng: Nếu người anh em nào có vợ ngoại-đạo bằng lòng ở đời với mình, thì không nên để-bỏ. 13 Lại nếu một người đàn-bà có chồng ngoại-đạo bằng lòng ở đời với mình, thì vợ cũng không nên lìa chồng. 14 Bởi vì, chồng không tin Chúa, nhân vợ mình được nên thánh, vợ không tin Chúa, nhân chồng mình tin Chúa được nên thánh; bằng chẳng vậy, con-cái anh em nên chẳng sạch, song nay đều là thánh. 15 Nếu kẻ không tin Chúa muốn phân-rẽ, thì cho phân-rẽ: Trong cơn đó, người anh em hay là người chị em chẳng phải cầm-buộc gì. Đức Chúa Trời đã gọi anh em ăn-ở trong sự bình-an. 16 Hỡi kẻ làm vợ kia, biết đâu ngươi sẽ cứu được chồng mình? Hỡi kẻ làm chồng kia, biết đâu ngươi sẽ cứu được vợ mình?
17 Rốt lại, ai nấy phải ăn-ở theo ơn Chúa đã ban cho mình, và theo như Đức Chúa Trời đã gọi. Ấy đó là điều tôi dạy trong hết thảy các Hội-thánh. 18 Có người nào đã chịu phép cắt-bì rồi được gọi chăng? Nên cứ giữ cắt-bì vậy. Có người nào chưa chịu phép cắt-bì mà được gọi chăng? thì chớ chịu phép cắt-bì. 19 Chịu cắt-bì chẳng hề gì, không chịu cắt-bì cũng chẳng hề gì; sự quan-hệ là giữ các điều-răn của Đức Chúa Trời. 20 Ai nấy khi được gọi ở đấng-bậc nào, thì phải cứ ở theo đấng-bậc ấy. 21 Ngươi đương làm tôi-mọi mà được gọi chăng? Chớ lấy làm lo; song nếu ngươi có thể được tự-do, thì hãy nhân dịp đó là hơn. 22 Vì kẻ tôi-mọi được Chúa gọi, ấy là kẻ Chúa đã buông-tha; cũng một lẽ ấy, ai đương tự-do mà được gọi, thì làm tôi-mọi của Đấng Christ. 23 Anh em đã được chuộc bằng giá cao, chớ trở nên tôi-mọi của người ta làm chi. 24 Hỡi anh em, ai nấy khi được gọi ở đấng-bậc nào, thì phải cứ ở theo đấng-bậc ấy trước mặt Đức Chúa Trời."
I Cô-rinh-tô 7:25-40 (Về sự bất-hôn) "25 Về những kẻ đồng-thân, tôi chẳng có lời Chúa truyền; song nhờ ơn thương-xót của Chúa, tôi được làm người đáng tin, nên tôi ban lời khuyên-bảo. 26 Vậy tôi tưởng vì cớ tai-vạ hầu đến, một người nam cứ ở vậy là nên. 27 Có phải ngươi đã bị vấn-vương với vợ chăng? Chớ tìm cách mà lìa mình ra. Có phải ngươi chưa bị vấn-vương với vợ chăng? Đừng kiếm vợ. 28 Nhưng nếu ngươi lấy vợ, thì chẳng phạm tội gì; và nếu người nữ đồng-trinh lấy chồng, thì cũng chẳng phạm tội gì. Song những người cưới gả sẽ có sự khó-khăn về xác-thịt, và tôi muốn cho anh em khỏi sự đó.
29 Hỡi anh em, vậy thì tôi bảo nầy: Thì-giờ ngắn-ngủi. Từ nay về sau, kẻ có vợ hãy nên như kẻ không có; 30 kẻ đương khóc, nên như kẻ không khóc; kẻ đương vui, nên như kẻ chẳng vui; kẻ đương mua, nên như kẻ chẳng được của gì; 31 và kẻ dùng của thế-gian, nên như kẻ chẳng dùng vậy; vì hình-trạng thế-gian nầy qua đi. 32 Vả, tôi muốn anh em được thong-thả chẳng phải lo-lắng gì. Ai không cưới vợ thì chăm lo việc Chúa, tìm phương cho Chúa đẹp lòng. 33 Song ai cưới vợ rồi thì chăm lo việc đời nầy, tìm cách cho vợ mình thỏa dạ. 34 Người nữ có chồng và đồng-trinh cũng khác nhau như vậy: Ai không chồng thì chăm lo việc Chúa, đặng cho thân-thể và tinh-thần đều được thánh; nhưng ai có chồng thì chăm lo các việc đời nầy, tìm cách cho đẹp lòng chồng mình.
35 Tôi nói điều đó vì sự ích-lợi cho anh em, chớ chẳng phải để gài bẫy, song để dắt anh em theo lẽ phải, hầu cho không phân-tâm mà hầu việc Chúa. 36 Nếu có ai tưởng chẳng nên cho con gái đồng-trinh mình lỡ thì, và phải gả đi, thì người đó có thể tùy ý mình mà làm, không phạm tội gì; trong cơn đó, người con gái nên lấy chồng. 37 Song có ai được tự-chủ về việc mình làm, không bị sự gì bắt-buộc, mà trong lòng đã quyết-định cách vững-vàng giữ con gái mình đồng-trinh, thì nấy làm phải lẽ mà cứ theo như mình đã quyết-chí. 38 Thế thì kẻ gả con gái mình làm phải lẽ; song kẻ không gả, còn làm phải lẽ hơn nữa.
39 Chồng còn sống bao lâu, thì vợ phải buộc chặt với chồng bấy lâu; nếu chồng chết, vợ được tự-do, muốn lấy ai tùy ý, miễn là theo ý Chúa. 40 Nhưng, theo ý tôi, nếu cứ ở vậy, thì có phước hơn. Vả, tôi tưởng tôi cũng có Thánh-Linh của Đức Chúa Trời."
Ê-phê-sô 5:22-33 (Bổn phận vợ chồng đối với nhau) "22 Hỡi kẻ làm vợ, phải vâng-phục chồng mình như vâng-phục Chúa, 23 vì chồng là đầu vợ, khác nào Đấng Christ là đầu Hội-thánh, Hội-thánh là thân-thể Ngài, và Ngài là Cứu-Chúa của Hội-thánh. 24 Ấy vậy, như Hội-thánh phục dưới Đấng Christ, thì đàn-bà cũng phải phục dưới quyền chồng mình trong mọi sự.
25 Hỡi người làm chồng, hãy yêu vợ mình, như Đấng Christ đã yêu Hội-thánh, phó chính mình vì Hội-thánh, 26 để khiến Hội nên thánh sau khi lấy nước rửa và dùng Đạo làm cho Hội tinh-sạch, 27 đặng tỏ ra Hội-thánh đầy vinh-hiển, không vết, không nhăn, không chi giống như vậy, nhưng thánh-sạch không chỗ trách được ở trước mặt Ngài. 28 Cũng một thể ấy, chồng phải yêu vợ như chính thân mình. Ai yêu vợ mình thì yêu chính mình vậy. 29 Vì chẳng hề có người nào ghét chính thân mình, nhưng nuôi-nấng săn-sóc nó như Đấng Christ đối với Hội-thánh, 30 vì chúng ta là các chi-thể của thân Ngài. 31 Vậy nên người đàn-ông phải lìa cha mẹ mà dính-díu với vợ mình, hai người cùng nên một thịt. 32 Sự mầu-nhiệm ấy là lớn, tôi nói về Đấng Christ và Hội-thánh vậy. 33 Thế thì mỗi người trong anh em phải yêu vợ mình như mình, còn vợ thì phải kính chồng."
Mác 10:6-12 (Về sự để vợ) " 1 Đức Chúa Jêsus từ đó mà đi, qua bờ-cõi xứ Giu-đê, bên kia sông Giô-đanh. Đoàn dân đông lại nhóm-họp cùng Ngài, Ngài dạy-dỗ chúng y như lệ thường. 2 Các người Pha-ri-si bèn đến gần hỏi để thử Ngài rằng: Người nam có phép để vợ mình chăng? 3 Ngài trả lời rằng: Vậy chớ Môi-se dạy các ngươi điều chi? 4 Họ thưa rằng: Môi-se có cho phép viết tờ để và cho phép để vợ. 5Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ấy vì cớ lòng các ngươi cứng-cỏi, nên người đã truyền mạng nầy cho. 6 Nhưng từ lúc đầu sáng-thế, Đức Chúa Trời làm ra một người nam và một người nữ. 7 Vì cớ đó, người nam lìa cha mẹ mình mà dính-díu với vợ; 8 và hai người cùng nên một thịt mà thôi. Như thế, vợ chồng chẳng phải là hai nữa, mà chỉ là một thịt. 9 Vậy, người ta không nên phân-rẽ những kẻ mà Đức Chúa Trời đã phối-hiệp.
10 Khi ở trong nhà, môn-đồ lại hỏi Ngài về việc ấy; 11 Ngài phán rằng: Ai để vợ mình mà cưới vợ khác, thì phạm tội tà-dâm với người; 12 còn nếu người đàn-bà bỏ chồng mình mà lấy chồng khác, thì cũng phạm tội tà-dâm."
Dân-số ký 30:4-17 (Về sự hứa-nguyện) "1 Môi-se nói cùng dân Y-sơ-ra-ên mọi điều Đức Giê-hô-va đã phán dặn người.
2 Môi-se cũng nói cùng những quan-trưởng của các chi-phái Y-sơ-ra-ên rằng: Nầy là điều mà Đức Giê-hô-va đã phán: 3 Khi một người nào có hứa-nguyện cùng Đức Giê-hô-va, hoặc phát thề buộc lấy lòng mình phải giữ một sự gì, thì chớ nên thất-tín. Mọi lời ra khỏi miệng người, người phải làm theo. 4 Khi một người nữ, trong buổi còn thơ-ấu, ở nhà cha mình, có hứa-nguyện cùng Đức Giê-hô-va, và buộc lấy lòng mình phải giữ một điều chi, 5 nếu người cha đã biết lời hứa-nguyện nàng, và sự buộc lòng nàng tự chịu lấy, mà đối với nàng vẫn làm thinh, thì nàng phải làm y lời hứa-nguyện, và giữ mọi sự buộc lòng mình mà nàng tự chịu lấy. 6 Còn nhược bằng ngày nào cha nàng biết mà cấm đi, thì nàng sẽ không mắc lời hứa-nguyện mình hay là các sự buộc lòng giữ mà nàng đã tự chịu lấy; Đức Giê-hô-va sẽ tha tội cho nàng, vì cha nàng cấm nàng vậy.
7 Nếu người nữ ấy đã kết-hôn, hoặc vì hứa-nguyện, hoặc vì lời chi lỡ ra khỏi môi mà nàng đã chịu lấy một sự buộc mình, — 8 nhược bằng ngày nào chồng nàng hay mà đối cùng nàng vẫn làm thinh, thì nàng phải làm y lời hứa-nguyện, và giữ những sự buộc lòng mình mà nàng tự chịu lấy. 9 Còn nếu ngày nào chồng đã biết, cấm nàng đi, hủy lời hứa-nguyện mà nàng mắc đó và lời gì lỡ ra khỏi môi, mà vì cớ đó nàng đã buộc lấy mình, thì Đức Giê-hô-va sẽ tha tội cho nàng.
10 Lời hứa-nguyện của một người đàn-bà góa hoặc một người đàn-bà bị để, mọi điều chi người đã buộc mình, thì phải giữ lấy.
11 Nếu một người đàn-bà đã hứa-nguyện trong nhà chồng mình, hoặc phát thề buộc lấy lòng mình phải giữ một sự gì, 12 và nếu chồng đã hay, vẫn làm thinh cùng nàng, không cấm, thì nàng phải làm y lời hứa-nguyện và giữ mọi sự buộc lòng mà nàng đã tự chịu lấy. 13 Nhưng nhược bằng ngày nào chồng nàng hay biết, hủy đi, thì mọi lời đã ra khỏi môi về những sự hứa-nguyện, và về sự buộc lòng mình sẽ bị hủy đi; chồng nàng đã hủy các lời đó, thì Đức Giê-hô-va sẽ tha tội cho nàng. 14 Chồng nàng có thế ưng hay hủy mọi sự hứa-nguyện, và mọi lời thề mà nàng sẽ buộc mình đặng ép linh-hồn mình. 15 Nhược bằng chồng vẫn làm thinh cùng nàng ngày nay qua ngày mai, như vậy chồng ưng các sự hứa-nguyện của nàng; chồng ưng, vì không nói chi ngày mà người đã hay biết. 16 Còn nếu chồng hủy các sự hứa-nguyện một ít lâu sau khi đã hay biết, thì chồng sẽ mang sự hình-phạt về tội-lỗi của vợ mình.
17 Đó là các lệ-định mà Đức Giê-hô-va truyền cho Môi-se về một người chồng và vợ mình, một người cha và con gái mình, buổi thơ-ấu khi còn ở nhà cha."
Dân-số ký 5:11-31 (Về sự ghen-tương)"11 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: 12 Hãy nói cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Nếu một người đàn-bà lỗi đạo và phạm tội bất-chánh cùng chồng, 13 nếu có một người nam gian-dâm cùng nàng mà việc nhẹm khuất mắt chồng; nếu nàng bị ô-uế kín-nhiệm, không có chứng-cớ đối cùng nàng, và nàng không bị bắt tại trận; 14 nếu tánh ghen phát nơi người chồng ghen vợ mình, hoặc đã thật bị ô-uế, hoặc không có bị ô-uế, 15 thì người nầy phải dẫn vợ mình đến trước mặt thầy tế-lễ, và vì nàng đem theo một phần mười ê-pha bột mạch-nha dùng làm của tế-lễ. Người chớ nên chế dầu vào, và cũng chẳng nên bỏ nhũ-hương lên trên, vì là một của-lễ chay về sự ghen-tương, một của-lễ chay kỷ-niệm đặng nhắc tội gian-ác. 16 Thầy tế-lễ sẽ biểu người nữ đến gần, đứng trước mặt Đức Giê-hô-va. 17 Kế đó thầy tế-lễ lấy nước thánh đổ vào chậu đất, hốt bụi ở trên đất của đền-tạm mà bỏ trong nước. 18 Đoạn, thầy tế-lễ phải biểu người nữ đứng trước mặt Đức Giê-hô-va, lột trần đầu nàng, để của-lễ kỷ-niệm trên lòng bàn tay nàng, nghĩa là của-lễ chay về sự ghen-tương; và thầy tế-lễ phải có nước đắng giáng rủa-sả trong tay mình.
19 Thầy tế-lễ phải bắt người nữ thề, và nói cùng nàng rằng: Nếu chẳng một người nam nào nằm cùng ngươi, và nếu đương dưới quyền chồng ngươi không có lỗi đạo và không bị ô-uế, thì chẳng phải mắc một điều hại nào của nước đắng giáng rủa-sả nầy. 20 Còn nếu đương dưới quyền chồng, mà ngươi lỗi đạo; nếu ngươi bị ô-uế, và nếu một người nào khác hơn chồng đã nằm cùng ngươi — 21… Bấy giờ thầy tế-lễ phải bắt người nữ lấy một lời thề trù-ẻo mà thề, và nói cùng nàng rằng: Cầu Đức Giê-hô-va khiến cho ngươi trở nên một mầm rủa-sả và trù-ẻo giữa vòng dân-sự ngươi, làm cho ngươi ốm lòi hông và phình bụng lên; 22 Nước đắng giáng rủa-sả nầy khá chun vào ruột gan làm cho bụng ngươi phình lên và ốm lòi hông. Người nữ sẽ nói rằng: A-men, a-men !
23 Kế đó, thầy tế-lễ phải viết các lời trù-ẻo nầy trong một cuốn sách, rồi lấy nước đắng bôi đi. 24 Thầy tế-lễ sẽ biểu người nữ uống nước đắng giáng rủa-sả, nước đắng giáng rủa-sả sẽ vào trong mình nàng đặng làm cay-đắng cho nàng. 25 Đoạn, thầy tế-lễ sẽ lấy khỏi tay người nữ của-lễ chay về sự ghen-tương, đưa qua đưa lại trước mặt Đức Giê-hô-va và dâng lên trên bàn-thờ. 26 Rồi lấy một nắm của-lễ chay kỷ-niệm và xông trên bàn-thờ; kế biểu người nữ uống nước đắng. 27 Vả, khi nào thầy tế-lễ biểu người uống nước đắng rồi, nếu quả người có bị ô-uế và phạm tội bất-chánh cùng chồng mình, thì nước đắng giáng rủa-sả sẽ vào mình làm cay-đắng cho nàng, bụng nàng sẽ phình lên, hông nàng ốm lòi, và người nữ nầy sẽ làm một mầm rủa-sả giữa vòng dân-sự mình. 28 Còn nếu người nữ không bị ô-uế, vẫn thanh-sạch, thì nàng sẽ chẳng bị một điều hại nào, và sẽ sanh con.
29 Đó là luật-lệ về sự ghen-tương khi một người đàn-bà, ở dưới quyền chồng mình, lỗi đạo và bị ô-uế; 30 hoặc khi nào tánh ghen phát sanh nơi người chồng mà ghen vợ mình: người phải đem vợ đến trước mặt Đức Giê-hô-va, và thầy tế-lễ sẽ làm cho nàng hết thảy điều chi luật-lệ nầy truyền dạy. 31 Người chồng sẽ vô-tội, còn người đàn-bà đó sẽ mang lấy tội mình."
Hê-bơ-rơ 13:4 "4 Mọi người phải kính-trọng sự hôn-nhân, chốn khuê-phòng chớ có ô-uế, vì Đức Chúa Trời sẽ đoán-phạt kẻ dâm-dục cùng kẻ phạm tội ngoại-tình."
Rô-ma 7:1-3 "1 Hỡi anh em (vì tôi nói với những kẻ biết luật-pháp), vậy anh em há chẳng biết rằng luật-pháp chỉ cai-trị người ta khi còn sống hay sao? 2 Cho nên, đàn-bà có chồng, hễ chồng còn sống bao lâu, thì luật-pháp buộc phải theo chồng bấy lâu; nhưng nếu chồng chết, thì người vợ được thoát khỏi luật-pháp đã buộc mình với chồng. 3 Vậy nếu đương lúc chồng còn sống, mà vợ đi lấy người khác, thì phải bị kêu là đàn-bà ngoại-tình; nhưng nếu chồng chết, thì vợ được buông-tha khỏi luật-pháp, dầu lấy người khác cũng chẳng phải là đàn-bà ngoại-tình vậy."
Cô-lô-se 3:18-19 "18 Hỡi người làm vợ, hãy vâng-phục chồng mình, y như điều đó theo Chúa đáng phải nên vậy. 19 Hỡi kẻ làm chồng, hãy yêu vợ mình, chớ hề ở cay-nghiệt với người."
Thẻ:
Hôn nhân
,
Kinh thánh
Bình luận